Tôi và hoàng hậu cùng tuổi, học với nhau trong khoảng năm cấp 2. Tính đến giờ cũng hơn 20 năm quen biết, yêu nhau trong khoảng hơn 10 năm trước và cưới được hơn 6 năm. Bà xã là cô gái ưa nhìn, không cao lắm nhưng được cái em có duyên và khá lôi cuốn. Em khỏe khoắn, kiên quyết, biết ân cần và khiếp sợ cho người khác, sống rất có tâm nên từ nhân viên cũ tới anh em, gần như người nào cũng yêu dấu, bên cạnh đó tính em khá ngang bướng và thỉnh thoảng chấp nệ. Cũng như bao cặp hoàng hậu chồng khác, tôi và em trải qua những 04 tuần ngày vui mắt, gian khổ, gian khổ và hầu hết thử thách. Trong mắt tôi em là cô gái biết vun vén, lo sợ và chăm bẵm cho tôi không khách hàng nào bằng, em cũng rất vô tư trong việc đối xử với mái nhà 2 bên. Chưa khi nào em sắm gì cho nhà mà không có phần tương tự cho ba mẹ tôi cả. Em rất được lòng mẹ kế của tôi, nhị người có thể tâm tư và nói chuyện với nhau rất lâu, thích hợp nhau vì có điểm bình thường là tin tham gia Phật pháp, cùng làm trong khoảng thiện. Thậm chí dì ghẻ tôi còn nhờ em trả lời và tâm tư mỗi khi có chuyện buồn (Mẹ ruột tôi mất cách thức đây hơn 10 năm).
Tôi và em cùng nhau trải qua phần đông chuyện, nhiều lúc vì chiều ý tôi, tầm thường tay thấp thỏm cuộc sống cùng với tôi mà em phải chịu phổ quát tổn thương và tai tiếng oan. Em cũng trách móc, giận hờn nhưng mục đích sau cùng là khiến cho tôi hiểu được vấn đề, những mặt trái của công tác mà theo em nói là “em là đứa ở ngoài, sẽ nhìn minh mẫn hơn anh”. Em phân tách thiệt hơn nhưng vì lòng tự ái, tự tôn của một thằng đại trượng phu, tôi bỏ ngoài tai mọi vấn đề em dạy bảo. Khi mọi việc bại lộ, em lại là người chạy xuôi ngược giúp tôi giải quyết hậu quả. Đôi lúc tôi thấy em khuyên rất đúng nhưng rồi bỏ dở, không thèm đếm xỉa. Tôi nhân thức em bi lụy nhưng rồi em cũng cho qua.
Có một chuyện tôi cứ băn khoăn từ mấy 04 tuần nay. Cách thức đây vài tháng, anh chị tôi (nhà có tôi và anh trai) có báo cáo mái ấm sẽ tham gia chơi. Trước khi anh chị vào khoảng một số ngày, tôi thấy thê thiếp có vẻ rất bối rối và khó chịu trong người nhưng không nói. Tôi cũng không hỏi vì biết tính em tới lúc muốn nói sẽ nói thôi. Hôm đó sau khi ăn cơm xong, thê thiếp chồng tôi ngồi trên sofa, em gối đầu lên người tôi rồi tạo dựng lời: “Những lần trước nghe tin anh chị vào em rất vui (anh chị tôi là giáo viên nên hè hay đi chơi), nhưng thật lòng em rất khó chịu và không dễ chịu vì anh chị tham gia lần này”. Tôi nghe và thoáng khó chịu trong lòng, người nào trong trường hợp này mà không bực như tôi chứ. Em tiếp: “Anh nhân thức em là người thế nào rồi đúng không, em luôn ân cần và vui vẻ, ko kể toán so kè gì với khách hàng nào bao giờ, nhất là người trong nhà, nhưng quả thật nhân loại có giới hạn, em đã cố mở lòng, trấn an và dặn chính mình không được có nghĩ suy ích kỷ đó mà không được. Em sợ nếu như không nói trước, tới lúc anh chị vào em không vui thì khiến anh bực bản thân. Em muốn anh hiểu và thông cảm nếu như em có thái độ không vui mà không giấu được”.
Rồi em nói đã kì vọng sự “thiện ý” trong khoảng anh chị tôi bao nhiêu năm, em về tầm thường nhà được 6 năm thì thời gian đó đã chẳng hề so đọ và tính toán gì cả. Lễ tết về không khi nào em không tậu tiến thưởng về cho các cháu (con lớn anh tôi 8 tuổi, con nhỏ 4 tuổi bằng tuổi con trai tôi). Tôi nhân thức rõ nhân tố đó hơn bạn nào hết, vì từ khi chưa cưới, lần nào Tết về em cũng rối rít tìm tiến thưởng cho từng người, bên em lẫn bên tôi và giờ vẫn vậy. Cứ về quê là em cho tiến thưởng, bánh trái hoặc sữa. Tôi nắm bắt vì em hay nói lúc đó: “Lâu lâu chính mình về có vàng cho dân chúng vui anh à, nhất là các cháu”, Tết em thiên lí cũng chẳng hề ít cho các cháu tôi. Nhưng cũng trong thời gian đó, anh chị tôi đôi lúc vô tâm làm em bi quan lòng.
Chúng tôi về quê không mang theo xe máy nhưng chưa bao giờ anh chị tự giác thành lập miệng “Lấy xe mà đi” hay hỏi han chúng tôi có xe đi hay không, chỉ khi nào ba tôi thông báo thì chiều 30 mới lóc cóc mang chiếc xe cũ của ba cho anh chị vào. Con tôi 4 tuổi nhưng chỉ độc nhất một lần anh chị tậu cho con tôi được bộ đồ, thế mà luôn miệng bảo thương con tôi quá. Hậu phi nói ghét người hay môi miệng, không thương thì không cần phải nói, mà thương thì làm chứ đừng nói không. Lâu lâu chúng tôi về nhưng chưa bao giờ anh chị mời chúng tôi đi ăn một bữa đúng nghĩa, mà có ăn có chơi thì cũng cưa đôi. Tết lì xì thì luôn xem chừng vợ tôi lì xì bao nhiêu rồi mở hàng cho con tôi ít hơn người ấy (mà anh có 2 đứa con, tôi chỉ mới một). Hoàng hậu nói những điều đó khiến cho tôi có khó tính, nhưng không bào chữa được vì quá đúng, chính tôi cũng thấy đôi khi không nắm bắt sao anh tôi có bà xã ngừng lại “kỹ tính” thế, phổ biến lần nhưng tôi khiến ngơ vì không muốn bằng hữu kém thân thiện. Hoàng hậu cũng thừa nhận mình ích kỷ khi nói ra nhân tố đó, nhưng em hy vọng sự mĩ ý dù một ít từ bên đó, mà cứ như em là cái mỏ để đào, rằng em như phải có bổn phận cống nạp, không đáp ứng thì mặt mày không vui.
Vợ bảo nói ra cho nhẹ lòng chứ không thì nặng nằn nì khó chịu lắm, sẽ tác động đến tôi. Rồi em giục tôi trải ga giường, sẵn sàng mền gối và chủ động dọn đồ đoàn để dường phòng tắm ở ngoài cho nhà anh chị. Em cũng nói sẽ để xe của bản thân cho anh chị tôi đi, em đi đâu sẽ đi xe ấp ủ hoặc taxi cũng được (Em làm ở nhà, nhiều khi ra ngoài nếu như có họp hành, trao đổi công việc). Rồi ngày anh chị tôi vào đã đến, tàu bay delay nên đến trễ một tiếng, gần 1h trưa mới đến nhà tôi. Em nấu cơm cháo chuẩn bị tiêm tất cho anh chị vào ăn thôi. Em cũng đã chuẩn bị hết đồ ăn ăn uống trong vòng mấy ngày anh chị tôi ở chơi. Em cũng chủ động lên chiến lược sẽ dắt các cháu đi chơi và ăn uống trong ngày chủ nhật, vì chiến lược hôm sau các cháu về. Tất nhiên mọi chi phí cho chuyến đi chơi và thưởng thức này chúng tôi lo trọn gói (anh chị tôi chẳng hề hé răng nửa lời sẽ chia tiền như lúc chúng tôi về quê).
Trong mấy ngày anh chị ở chơi, tôi cũng thấy khó chịu và hơi mắc cỡ với thê thiếp vì cái vô tâm của anh chị. Anh tôi không hề hỏi em một tiếng về việc em có đi đâu không khi để xe cho anh chị vay, mà thản nhiên là em phải có bổn phận, rồi chỉ muốn lấy xe tay ga chứ không muốn đi xe số của tôi. Cơm nước thì anh chị mặc nhiên là có vợ tôi lo, không phải đánh tiếng chợ búa hay hỏi han gì cả mặc dầu em ở nhà cũng làm việc chứ ko phải chơi không.
Cách thức dạy con của anh chị cũng làm em khó tính. Em rất nghiêm khắc với con trong việc dạy bảo, em hay nói: “Lỡ sau này bản thân có gì bất trắc, con bản thân sống tốt được với người khác anh à”, ăn uống phải con đường hoàng và thong thả, ăn nói với người lớn phải lễ phép, biết nhường nhịn đồ ăn thức ăn trên bàn ăn. Các cháu tôi cứ đến bữa là xáo đĩa ăn uống tậu cái ngon, la hét vang trời ồn ã, đập phá đồ chơi, tủ lạnh ầm ầm… trong khi ba mẹ chúng ngồi đó mà xem như thường, chẳng hề mở miệng dạy dỗ bè phái trẻ là phải nhân thức tôn trọng người khác và đồ đoàn của họ. Chúng chơi với con tôi thì thót cả tim, tôi chắc hoàng hậu bản thân mình cũng vậy. Chúng to cao hơn con tôi đầy đủ.
Mỗi lần chơi thông thường là chúng giành giật đồ chơi và tấn công con tôi không nương tay để lấy cho bằng được, đạp chân lên đầu lên cũ rích thằng bé bỏng mà ba mẹ nó không nói không rằng. Tôi biết em xót con. Cũng có một vài lần bằng hữu trẻ quậy quá, em phải lên tiếng rầy la và dạy bảo, nhưng xem chừng mực anh chị tôi khó chịu ra mặt nên em thôi. Tôi nhân thức rõ là em rất nỗ lực, nhưng không vui hiện lên trên mặt, khiến tôi cũng rất khó chịu với em vì sợ anh chị mất lòng. Trong gần một tuần anh chị tôi ở chơi em cũng bố trí công việc ở nhà để nhường xe cho anh chị đi chơi, tranh thủ bảo tôi chở đi chợ để sắm đồ ăn vì em không có xe khi tôi ở nhà, đi đâu cần thiết thì em đi taxi và tôi cũng thầm cảm ơn em vì đã không làm cho tôi sượng mặt.
Anh chị em và các cháu về ngừng là ngày hôm sau tôi nhận ngay được tin nhắn, đầu tiên là cảm ơn mấy ngày ở đây nhưng nội dung chủ chốt là phàn nàn về thái độ không vui của bà xã. Tôi cũng không biết nói gì, chỉ biết nói một vài câu gượng nhẹ là chắc do công việc hậu phi không trơn tuột và cần yên ổn tĩnh quen rồi, mà các cháu phá quá nên khiến không được thì không vui. Nhưng tôi nhân thức là phiên bản thân cũng cảm thấy không dễ dàng nói với phi tần vì cô ấy đã rất cố gắng vì tôi rồi. Tôi và anh cùng nhau lớn lên nên tôi hiểu tính anh khá ích kỷ, không hay nghĩ cho người khác, anh chỉ biết bản thân là hơn hết và phổ biến lần tôi điêu đứng vì tính khí này của anh.
Tôi còn nghe cháu lớn tham gia nói với ông nội: “Con chán nhà chú thím lắm rồi, nhất là thím. Con có vô Sài Gòn cũng không ở nhà đó nữa đâu” khiến ba tôi cũng nghĩ không hay về em. Ba nói: “Không nhân thức vô đó làm cho gì thằng nhỏ bé mà nó nói vậy”. Em nghe và bi đát lắm. Trước kia đôi khi em cũng hay gọi facetime cho đàn ông tôi rỉ tai với ông nội, nhưng trong khoảng khi nghe vậy, em chỉ thỉnh thoảng nhắc nhị thân phụ con tôi gọi điện hỏi thăm, không chủ động gọi nữa. Em là người luôn nhắc nhở và thúc giục tôi gọi điện thoại hỏi thăm ông bà nội, gửi thuốc men, vàng cáp cho ông bà, còn ông bà ngoại thì em chủ động gọi chứ không đả động gì đến tôi, vì có một vài lần em nhắc mà thấy tôi không đặm đà nên thôi. Em nói: “Ông nội nói vậy tức là ông nghĩ em không ra gì rồi, đối xử không tốt với cháu ông mà nhiệt tình với ông thì chỉ là giả tạo thôi”. Tôi nhân thức em rất buồn và thấy thương em vì nắm bắt loài người em không bao giờ thảo mai và ngon ngọt như người khác, có sao em nói vậy, dù cũng có phổ biến lần khiến cho người khác phật lòng và khó chịu.
Còn một vài chuyện nữa nhưng giả dụ kể thêm thì không thể kể hết, tôi chỉ đơn cử một số chuyện. Tôi muốn hỏi dân chúng bà xã như vậy có phải đã quá ích kỷ và bé bỏng nhen tính toán không? Nhiều lúc tôi thấy thương em nhưng nghĩ em đã quá tí hon mọn, làm cho anh chị tôi cũng mất vui. Tôi nên làm cho gì để gia đình vui miệng quay về, hòa khí bằng hữu như lúc trước? Cảm ơn vì đại chúng đã đọc.
Cường thịnh
Đọc thêm: Máy bơm tăng áp giá rẻ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét